Người thân

Chặng đầu


Tiếp tục đọc

Categories: Ảnh, Cuộc sống, Người thân | Bình luận về bài viết này

MẸ TÔI


                         Mừng thọ mẹ 1.6, mừng ngày lễ Mẹ 3.6

 Hồi nhỏ tôi thường xưng cháu với mẹ. Chả hiểu vì sao tôi xưng cháu với tất cả mọi người nhỉ, cả với con mèo: “Miu miu sao lại ngồi ghế của cháu ?”. Mẹ phải đi công tác xa, tận bệnh viện tỉnh Hòa Bình từ khi mới tốt nghiệp đại học Y-Dược, năm 1965. Tiếp tục đọc

Categories: Cuộc sống, Hà Nội, Người thân | 7 bình luận

Trung thu nhớ con


Con vẫn như  hồi còn nhỏ dại

Mẹ nắm tay, con bước đi theo

Con mỏi chân mẹ bế lên nào

Con líu lo như chú chim bé bỏng

Tiếp tục đọc

Categories: Người thân, Thơ | Bình luận về bài viết này

Con trai


Nó đọc nhiều, cảm thụ được...

...mê hải sản

Nội Bài, 2007

Tiếp tục đọc

Categories: Người thân | Bình luận về bài viết này

Nhớ con


Mẹ đếm từng giờ trên trang viết

Như con nhắc mẹ ngày đêm

Mẹ thương con học thi mài miệt

Mỏi mắt đợi chờ, mong mẹ sớm hôm

Tiếp tục đọc

Categories: Người thân, Thơ | Bình luận về bài viết này

Cháu Quỳnh Anh


Tôi thích những bức ảnh trẻ con, nhất là khi người mẫu lại là cháu ruột mình.

“Mẹ ơi con lẫy được rồi”

Chúc con một năm mới 2011 nhiều niềm vui !

Categories: Người thân | 4 bình luận

Riêng Tư: Hai mươi năm nhìn lại


Đây là nội dung riêng tư. Cần phải nhập mật khẩu để xem tiếp:

Categories: Người thân | Nhập mật khẩu để xem bình luận.

THƯƠNG MẸ


  • Tác giả: MINHNGUYET_K24P
  • Ngày giờ tải lên: 14:57 ngày 23/11/2009

Mẹ giờ đã tới bảy mươi
Tóc mềm bạc sắc, nét tươi đã nhàu
Ngủ không trọn giấc lòng đau
Hết chồng ốm, đến mong mau con về
Mẹ ơi đừng khóc, tái tê
Nỗi đau trần thế nhiều bề lắm thay !
Ước sao trời thẳm đất dày
Thấu lòng con trẻ ngày ngày ngóng trông…
Dứt rồi những đám mây dông
Chân trời lại nắng, mây hồng lại bay
Bên này chuyển ấm, lá thay
Lòng con vẫn có bàn tay vỗ về
Chiều buồn thương mẹ tái tê
Bên kia trở gió, mẹ về không con.

Categories: Người thân | Bình luận về bài viết này

CHUYẾN ĐI CUỐI MÙA THU


Vĩnh biệt bố kính yêu

Chắc cả nhà hôm nay đang tất bật chuẩn bị đưa bố lên chùa Vĩnh Thạch vào tuần thứ năm sau ngày bố mất. Còn ở đây, con chỉ thấy thường trực một nỗi day dứt khôn nguôi. Lần đầu tiên con nhận ra rằng  một cuộc đời khép lại, đôi khi chưa phải đã hết. Một linh hồn, được cho là siêu thoát vẫn luôn vương vấn trần gian. Có lẽ bởi vì bố là người lạc quan và sống thật hồn nhiên. Cho tới những tháng năm cuối đời hình như bố vẫn cứ lạc quan như thế dù sau mỗi lần tai biến, bố lại yếu đi một chút và khó chịu hơn vì không nói được, không đi lại được nữa. Thế nhưng chuyến đi này của bố với con thật nghiệt ngã, bất công. Vậy là đã hơn một năm  hai bố con không gặp nhau, trước lúc ra đi, chắc bố nhớ con gái nhiều lắm. Vì thế nên con cứ mơ thấy bố hàng đêm hay sao ?

Tiếp tục đọc

Categories: Người thân | Bình luận về bài viết này

Blog tại WordPress.com.